Chúng nó đẩy em và Tâm vào nhà tù
Mùa Thu rưng lệ
Những chiếc lá bàng
lặng lẽ rụng
mặt cau, dúm dó
Bệnh viện nhớ cái áo trắng
đôi mắt tinh anh
dáng thùy mị, nhỏ nhắn
bây giờ không gian,
đồng nghiệp, trợ y, y tá, y công
biết thêm chất thép
đằng sau vẻ hiền hậu đó
Chúng nó giam Thông minh
trong bóng tối
Chúng nó đè Cương trực bằng sức bò mông muội
Chúng nó muốn khóa miệng Chân thành, Chân tình
Đã quá rõ chúng là Hán nô
Em đứng thẳng, Tâm đứng thẳng
Thức, Vịnh,Trung, Nghĩa, Độ, Ánh, Phương Bình, Phi đã đứng thẳng
Nghe cuồng mê
điên dại
hú sói
từng cơn.
Nhưng Hùng ơi, Thức ơi,
Vịnh, Độ, Ánh, Tâm, Nga, Trung, Nghĩa, Bình, Phi và
kẻ sĩ thời đại ơi,
gió mùa đang chuyển
Ngu lâu cũng biến
Hãy vững tin.
No comments:
Post a Comment