Tuesday, June 30, 2020

Mất Dạy và Ngu Muội quá-LHNam

"Tận tín thư bất như vô thư" 

Đọc thấy vài tài liệu, còn nhiều việc phải bàn cãi mà thằng con nít này đã viết những lời như thế này về một anh hùng dân tộc
Những dòng chữ ngu muội của một người trẻ VN
LHNam

*

Brian Wu is feeling thoughtful with Thanh Hiếu and 3 others.
21 hrs

Về Nguyễn Huệ đã khúm núm mà quỳ đáp Phúc Khang An với phong thái bỉ ổi như thế nào ?

Sự kiện này được chép lại trong bộ Yên Hành Ký quyển 2 燕行記 卷二 do chánh sứ Triều Tiên Từ Hạo Tu 徐浩修 (Seo Hosu) viết khi ông và sứ đoàn Triều Tiên gặp sứ đoàn Tây Sơn vào năm 1790 trong dịp lễ mừng thọ vua Càn Long Thanh triều.
Bạn đọc phần Hán ngữ tại đây >> https://www.krpia.co.kr/viewer/open



Và bạn lưy ý đoạn này “今年三月。光平自安南起程。四月到光西。皇帝遣禮部侍郞德明迎之。又命內閣議定安南王上京時。沿途官員相見儀注。七月光平率臣僚騶從一百八十四人。到熱河。貢獻純金鶴一雙。純金麒麟一雙。明犀五對。象牙十對。馴象一雙。肉桂一百斤。沈香一千斤。他餘奇玩不可殫記。又進安南樂工數十人。以助劇演。皇帝大加褒美。待以殊禮。命光平及從臣。縱觀行宮七十二景。聖祖所定原爲三十六景。皇上人續定三十六景。 御製七言律一首。御書拱極歸誠四大字。幷御製集二十圅。賜光平。又以親王車服。賜光平。以五品官朝服。賜從臣。封光平長子光纘。爲世子。黎氏以維字傳世。故阮氏亦以光字傳世。 駕還圓明園。皇帝召見光平。則福康安必於門外附耳語移時。指導奏對。及陞殿陛。又牽衣。指導坐立跪叩之節。或私接於朝房。則康安立語而光平跪答。諂鄙之態。無所不爲。余於宴筵。與安南王及從臣。吏部尙書潘輝益。工部尙書武輝瑨等。每日聯班。或有酬酢。和珅之子。爲皇上第十一額駙者。輒謂余曰。安南人決不可深交。又聞檢書等所傳。刑部郞中某。在朝房。指安南從臣之過去者而罵曰。阮光平眞逆賊。此輩皆黨與也。可見士大夫之拂鬱而亦可揣和福之間。不能相協也。光平骨格頗淸秀。儀容亦沈重。似是交南之傑然者。從臣則雖稍解文字。而軀材短小殘劣。言動狡詐輕佻。屢言於余曰。新王本爲廣南布衣。於黎氏。無君臣之義。又言新王宮室。皆仍黎氏之舊。歸國後。不可不改其扁額。又言渠輩亦不仕黎朝。今之爵秩皆親王所賜。語刺刺不休。蓋中有所忸怩也。太和殿賀班。夕月壇祭班。始見其所謂本服。則其王頭匝網巾。戴七梁金冠。身穿絳色龍袍。束白玉帶。從臣亦匝網巾。戴五梁烏帽。穿蟒袍。而色或用靑或用紫。束金帶。袍文駁雜詭怪。類倡優服。與安南古制判異。又安南古爲十三道。而今分爲十六道。皆新王之所變更云”.
Có phải trong đoạn ấy, họ Từ đã viết khinh bỉ hành động của nhóm sứ đoàn Tây Sơn không ? Ví dụ như đoạn “則康安立語而光平跪答。諂鄙之態。無所不爲”, theo mình hiểu có nghĩa là “tuân theo lời lập ngôn của (Phúc) Khang An mà Quang Bình quỳ đáp, phong thái xiểm nịnh bỉ ổi, không việc gì mà không làm”. Còn với sứ đoàn Tây Sơn, thì họ Từ viết “從臣則雖稍解文字。而軀材短小殘劣。言動狡詐輕佻”, theo mình hiểu có nghĩa là “nhóm tòng thần thì tuy có biết chút ít chữ nghĩa, nhưng thể tạng người thấp bé yếu ớt, (còn) lời nói và hành động (của bọn họ) thì xảo trá khinh điêu (khinh điêu 輕佻 có nghĩa là ngôn ngữ cử chỉ không trang trọng, thiếu nghiêm túc)”.
Và cũng chính sứ đoàn Triều Tiên này đã cho chúng ta biết về việc sứ đoàn Tây Sơn đã mặc triều phục Thanh triều như thế nào (xem >> https://www.facebook.com/…/3740…/permalink/4152097154830746/) và họ đã cười chê việc này của sứ đoàn Tây Sơn.
Như vậy bạn thấy rõ, rất có thể, việc triều đình nhà Thanh có mối quan hệ tốt đẹp với nhà Tây Sơn, không hẳn chỉ vì hoàng đế Càn Long “ảo tưởng” gì cả, mà còn là vì có cả sự hợp tác mang đầy tính bỉ ổi xiểm nịnh của vua quan Tây Sơn với triều Đại Thanh đấy chứ. Có thể chính vì triều Tây Sơn có những hành động xiểm nịnh bỉ ổi hơn người như thế, nên triều Đại Thanh mới ban thưởng triều Tây Sơn với việc bình thường hoá quan hệ ngoại giao đó bạn. Một vị hoàng đế An Nam đã chịu phục tùng sang chầu Thiên triều, đã lạy đại thần Thiên triều, lại còn tự mình thỉnh cầu cho được mặc triều phục Thiên triều, thì với những hành động thần phục đến thế, mà triều Đại Thanh không bình thường hoá quan hệ mới là lạ đó chứ.
Nhưng chắc là đến nay, các nhà Quang Trung học của Việt Nam chỉ viết và chỉ cho bạn nhiều về việc vua Quang Trung và sứ đoàn Tây Sơn của ông đã tranh đấu ngoại giao giỏi như thế nào, chứ họ đâu có viết rõ cho bạn là vua Quang Trung và sứ đoàn Tây Sơn đã làm những việc như thế này đây để đạt được mục đích chính trị đâu đúng không ?
Mà trong sử Việt, đâu có ông vua nào tự mình qua Bắc triều, tự mình xưng con, tự mình thỉnh cầu cho được mặc triều phục Bắc Triều đâu đúng không ? Ngay cả ngài Mạc Đăng Dung, chỉ có trói mình chịu tội tại biên giới thôi mà.
Yup, anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ của Việt Nam đã làm những việc như thế đấy, không gì mà ông không thể làm, từ việc đào mả thiên hạ, đến việc đánh đuổi vua anh, rồi ông sang Tàu mà quỳ lạy quan lại nước họ, rồi thỉnh cầu cho được mặc triều phục Thiên triều, v.v. Cũng may ông chết sớm, chứ không, không biết nước Việt mình, và quan trọng hơn, văn hoá của người Việt mình, có còn hay không nữa ?
Người Việt ngày nay tôn vinh Nguyễn Huệ là một anh hùng dân tộc Việt Nam với câu nói bất hủ "Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ". Nhưng hoá ra, anh hùng dân tộc Việt Nam như thế này, cũng chịu khó mà đi liếm giày Thiên triều, đi quỳ lạy vua quan Thiên triều, và lại còn tự thỉnh cầu để được phép mặc triều phục Thiên triều nữa cơ đấy.
Và chắc chắn là, trong lịch sử Việt Nam, đã xuất hiện rất nhiều anh hùng dân tộc, nhưng một anh hùng dân tộc mà xưng con với Thiên triều và làm đủ trò làm mất mặt thể diện dân tộc, thì chỉ có Nguyễn Huệ mà thôi. Nguyễn Huệ - người anh hùng dân tộc Việt Nam, đã đào mả đồng bào của mình, đã đánh vua anh của mình, đã giết tướng sĩ của mình, đã tụ hợp bọn cướp biển hoành hành vịnh Bắc bộ, đã không từ một việc sỉ nhục nào khi đi sứ bên Tàu, chỉ để đạt được mục đích chính trị. Con người như thế, trong dòng sử Á Đông, người ta gọi đó là một kẻ gian hùng đấy chứ. Thế mà ngày nay, ông lại là một anh hùng dân tộc vĩ đại, mà nơi nơi tại Việt Nam đều thờ cúng ông, và người ta dạy con trẻ sống như ông, thế là sao nhỉ ? Không biết người Việt có biết ông đã liếm giày Thiên triều với đủ thứ hành động, chỉ để có được những món cơm thừa sữa cạn mà Thiên Triều dành cho triều đại Tây Sơn của ông không ?
Mời bạn tham khảo
Dĩ nhiên mình có thể sai, nếu có mời bạn lên tiếng để mình cùng học hỏi
Thanks
Brian
---

LHNam :
Cố ý bôi nhọ, xuyên tạc vua Quang Trung
* *
Người tuổi trẻ thiếu giáo dục, sa đà vào đường “tà” Brian W.
đã cố ý cắt đoạn, dịch gian nói dối để lừa gạt những người trẻ
không biết tiếng Hán, hay những người không thông tiếng Hán
mà bôi nhọ vua Quang Trung để làm gì ?.

Brian đã lừa gạt ra sao với những người khong biết rành
về chữ H án do:
1) Không hìểu đủ về chữ H án

2) Không biết cách đọc văn bản trong bố cục, sự mạch lạc
để ý nghĩa sáng tỏ hơn

3) Thiếu vốn li ếng về v ăn phạm , ngữ nghĩa tiếng hán
Brian cắt ra hai c âu này để xuy ên tạc, bôi nhọ:
“則康安立語而光平跪答。諂鄙之態。無所不爲”
( tắc Khang An lập ngữ Quang Bình quỵ đáp. Siểm bỉ chi thái; vô sở bất vi)
Sau đây là bản dịch chính xác đoạn văn Brian cắt ra hai câu
để bôi nhọ :
皇帝召見光平。則福康安必於門外附耳語移時。指導奏對。
及陞殿陛。又牽衣。指導坐立跪叩之節。或私接於朝房。
則康安立語而光平跪答。諂鄙之態。無所不爲。余於宴筵。
與安南王及從臣。吏部尙書潘輝益。工部尙書武輝瑨等。
每日聯班。或有酬酢
(hoàng đế triệu kiến quang bình。tắc phúc khang an tất ư
môn ngoại phụ nhĩ ngữ di thì。chỉ đạo tấu đối。
cập thăng điện bệ。 hựu khiên y。chỉ đạo tọa lập quỵ khấu
chi tiết。 hoặc tư tiếp ư triêu phòng。 tắc khang an lập ngữ
nhi quang bình quỵ đáp。 siểm bỉ chi thái。vô sở bất vi。
dư ư yến diên。 dữ an nam vương cập tòng thần。lại bộ
thượng thư phan huy ích。 công bộ thượng thư vũ huy瑨 đẳng。
mỗi nhật liên ban。hoặc hữu thù tạc.)
Dịch :
Hoàng đế ( Càn Long) triệu Quang Bình ( tức vua Quang
Trung) vào tiếp kiến . Phúc Khang An liền ra cổng ngoài rỉ
vào tai (Q/Bình) chỉ cách trả lời vua ( tấu đối); (sau đó) tiến
vào bệ rồng với xiêm áo chỉnh sửa ngay ngắn. Rồi Khang An
lại chỉ Q/Bình ngồi đứng quỳ thưa đầy đủ chi tiết, hoặc cách tiếp
vua C/Long trong phòng riêng. [Sau đó Khang An đưa Q/Bình
vào bái yết C/Long]. Khang An nói thì Q/Bình quỳ đáp; thái độ
mang vẻ giống một nịnh thần; cái gì cũng làm theo.
Sau đó, cùng tôi, vua An Nam với các bề tôi đi theo ( tòng thần)
như thượng thư bộ lại Phan Huy Ích, th/thư bộ Công Vũ Huy Đẳng
dự tiệc. Ngày nào cũng được ban tiệc. Hoặc là trò chuyện (bên rượu ngon).
Giải thích:
Chuyện vua chư hầu, sứ thần các nước vào chầu thiên tử tr/quoc
phải quỳ đáp chẳng có gì lạ, hay phải cái gì đó đáng gọi là nhục.
Đó là nghi lễ, nghi thức của bất cứ triều đình nào dù là tàu, Nhật,
Hàn hay Việt. Thái v.v. cũng nhiều khi phải quỳ thưa chuyện,
bẩm tấu với nhà vua
Đó là điều cố ý bôi nhọ , xuyên tạc thứ nhất của Brian khi vìết :
“Có phải trong đoạn ấy, họ Từ đã viết khinh bỉ hành động của
nhóm sứ đoàn Tây Sơn không ? Ví dụ như đoạn “則康安立語而
光平跪答。諂鄙之態。無所不爲”, theo mình hiểu có nghĩa là
“tuân theo lời lập ngôn của (Phúc) Khang An mà Quang Bình quỳ đáp, phong thái xiểm nịnh bỉ ổi, không việc gì mà không làm”. Còn với
sứ đoàn Tây Sơn, thì họ Từ viết “從臣則雖稍解文字。而軀材短
小殘劣。言動狡詐輕佻”, theo mình hiểu có nghĩa là “nhóm tòng thần thì tuy có biết chút ít chữ nghĩa, nhưng thể tạng người thấp bé yếu ớt, (còn) lời nói và hành động (của bọn họ) thì xảo trá khinh điêu
(khinh điêu 輕佻 có nghĩa là ngôn ngữ cử chỉ không trang trọng, thiếu nghiêm túc)”.”

Và nó tiêp đó dùng luận điệu xuyên tạc qua việc THTu (Tr/tiên)
thắc mắc về chuyện sứ bộ An Nam đổi trang phục [nếu có] mà
không nêu ra THTu đã có những nhận xét đầy ác cảm với phái
bộ VN vì đươc C/Long tiếp đón rât trọng thể, nên ganh tị.
“Và cũng chính sứ đoàn Triều Tiên này đã cho chúng ta biết về
việc sứ đoàn Tây Sơn đã mặc triều phục Thanh triều như thế nào (xem >> https://www.facebook.com/…/3740…/permalink/4152097154830746/) và họ đã cười chê việc này của sứ đoàn Tây Sơn.
Như vậy bạn thấy rõ, rất có thể, việc triều đình nhà Thanh có mối quan hệ tốt đẹp với nhà Tây Sơn, không hẳn chỉ vì hoàng đế Càn Long “ảo tưởng” gì cả, mà còn là vì có cả sự hợp tác mang đầy tính bỉ ổi
xiểm nịnh của vua quan Tây Sơn với triều Đại Thanh đấy chứ. Có thể chính vì triều Tây Sơn có những hành động xiểm nịnh bỉ ổi hơn người như thế, nên triều Đại Thanh mới ban thưởng triều Tây Sơn với việc bình thường hoá quan hệ ngoại giao đó bạn. Một vị hoàng đế An
Nam đã chịu phục tùng sang chầu Thiên triều, đã lạy đại thần
Thiên triều, lại còn tự mình thỉnh cầu cho được mặc triều phục
Thiên triều, thì với những hành động thần phục đến thế, mà triều
Đại Thanh không bình thường hoá quan hệ mới là lạ đó chứ.”
Và đoạn miệt thị do Brian viết sau đây cho thấy , nếu nó thật sự là ngườiViệt
thì quả đó là thứ “con cháu” phản phúc và quá mất dạy.
“Người Việt ngày nay tôn vinh Nguyễn Huệ là một anh hùng dân tộc Việt Nam với câu nói bất hủ "Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ". Nhưng hoá ra, anh hùng dân tộc Việt Nam như thế này, cũng chịu khó mà đi liếm giày Thiên triều, đi quỳ lạy vua quan Thiên triều, và lại còn tự thỉnh cầu để được phép mặc triều phục Thiên triều nữa cơ đấy.
Và chắc chắn là, trong lịch sử Việt Nam, đã xuất hiện rất nhiều
anh hùng dân tộc, nhưng một anh hùng dân tộc mà xưng con với
Thiên triều và làm đủ trò làm mất mặt thể diện dân tộc, thì chỉ có Nguyễn Huệ mà thôi. Nguyễn Huệ - người anh hùng dân tộc Việt
Nam, đã đào mả đồng bào của mình, đã đánh vua anh của mình,
đã giết tướng sĩ của mình, đã tụ hợp bọn cướp biển hoành hành
vịnh Bắc bộ, đã không từ một việc sỉ nhục nào khi đi sứ bên Tàu,
chỉ để đạt được mục đích chính trị.”

Tuesday, June 23, 2020

My Father, a Soldier in the Former Republic of South Vietnam-by Hải Lê


On this Father's Day and Ngày Quân Lc VNCH, I translate this from Hi Lê for the Vietnamese American young people who are not fluent in Vietnamese.

                                                            *


I have an old father, a disabled man, with one leg amputated.

When I was born my father was almost 50 years old. For a long time, my father played the role of a mother. Although he had difficulty moving, but because he was concerned I might not receive enough care, I might miss something that other kids had, he tried very hard.

My friends often called him the "homemakers" and complimented that although he was a male, he was very skillful in raising children.
When I was a kid, I couldn't understand why not my mother, but my father, who always stayed at home to look after me. Slowly I realized that, among my friends, I was the only one who always had a father by my side. Even though I lacked the love of a mother, I also felt comforted. I was a very lucky person, more than many children who lacked the love of both parents

Later I found out, my father was an ARVN soldier, wounded on the battlefield. He was sponsored by my mother to come to the United States to reunite, and she helped him fill out papers for his disability benefits. When I was more than 3 years old, my father and mother divorced, she married another man, leaving me to my father to care for. In my childhood, I remembered my mother's image, when she visited a few times. I had lukewarm and rather strange feelings because she was always accompanied by a man who looked at me with cold eyes.

I occasionally felt a little bit of embarrassment due to my father's status in society, when I compared him to other children 's fathers. But my father’s care for me was perfect. He took care of me from big to little things— I did not have to touch and do anything. During my time in elementary school, he had persuaded the bus driver to pick me up for school at my door, instead of at the bus stop, four blocks away from my house. When I got home, my father always had lunch ready: braised fish, simmered pork, vegetable dishes, and even soup. Occasionally there would be American food; sandwiches, hamburgers, peanut butter, and even seasonal changes: Christmas cake with green border in pine shape, Valentine in heart shape, etc.

When I was a little older and in my first year of high school, I liked to live a little more independently; I wanted to escape my father's gestures of love, for fear of being made fun of by my friends.

But he never let go of me. Sometimes I was very upset. In high school, I couldn't go home to eat anymore and had to start practicing to take care by myself. But my father woke up earlier than usual to prepare lunch for me. He carefully wrote my name on the food paper bag. He flipped the bottom of the paper bag; there were always some small drawings, sometimes the house, the stream, the mountain, the birds and the heart with the words "I Love You, Tammy!".

But that’s not all to my “embarrassment” to my friends: inside the paper towels or napkin were also the words of affection like "I love you very much". He always wrote, or made some jokes, to remind me that he loved me a lot, and wanted to make me happy.

I often sneaked to have lunch alone so no one could see the paper bags and napkins. But that did not work long. One day, a friend accidentally saw my napkin, he grabbed it, shouted and passed around the room for everyone to see.
My face turned hot, confused, embarrassed, and wanted to hide my head on the ground.

That day when I returned home, I was very upset at my father and "forbade" my papa to write, draw any “silly” things on paper towels, or napkins anymore, so that my friends do not treat me like a kid who always needs to be taken care of. That’s the first time I saw my father sad. He came into his room, closed the door, and quietly spent the evening.

The next day, I was surprised that all my friends were around me, waiting to see the napkin, but this time it was empty, with no words or pictures. Looking at their faces, seeing their disappointment, I suddenly realized that they had all wished for someone to show such sweet love to them. At that time, I felt secretly happy—surging in me was a sense of pride.

I rushed home that day to make up with my father, and the words and drawings of love continued.

In the remaining years in high school, I still had those special paper towels or napkins. And henceforth, I kept them, contained in a separate, hidden box.
And yet, when I went to college, I had to leave my father, I thought that his old message would end. But my friends and I were very happy because my dad's affectionate gestures continued in another form.

(…When I was in college, due to the cost of long-distance calls, my father started to write to me…)

Sometimes outside the envelope, the address was written in pencil and followed by letters with the picture of a cat and a dog; of my family, painted old towers, spanning bridges above the waves.

One summer, my father and I traveled to Vietnam, at that time I began to know about the One Pillar Pagoda (Chùa M t Ct), Thien Mu Pagoda, Trang Tien Bridge and so on.

After that trip, I learned more about Vietnam, especially the war before 75. I began to feel a different kind of love for my father’s sorrow, who was a defeated soldier. But that army(of South Vietnam) had fought bravely for freedom, for the welfare, safety of the people in the South for 20 years. If the ally had not sold us of the South out, who could have been sure of an outcome ; who could have won ?

Letters to me arrived and were delivered daily after lunch. I often walked out to receive mail and take it with me when I went out for coffee.
I realized there was no need to hide anything anymore, because my roommates were friends in high school. They knew very well about the paper bags and napkins.
And then it became like a custom: I read the letters; the envelopes and drawings were passed around. My father’s letters became the joy of the whole room.

During my last year in college, my father suffered from cancer. Every time I didn't receive a letter on Friday, I knew he was seriously ill, unable to write. He often woke up at 4 am so that he could sit in a quiet home and write letters. If he did not make it in time for the mail delivery on Friday, then after a day or two, the mail would arrive.

My friends voted him "the most loving father in the world!" . On a Father's Day, they sent a card that gave him that title, and they all signed on the card. I believe that he taught all of us about paternity, and my friends started to get napkins like mine from their families…

I stayed with my father for a few days in the hospital before he died. A few hours before he died, he held my hand and said, "I need a favor. Go home and get the wooden box on the top of the closet. I want to look at it once. ”

I drove home, and found the box— dusty of time. What's inside?

I opened the lid curiously. Tears started to well up in my eyes when I saw pictures of my father— so young, in nice military uniforms.
There were pictures of men holding guns; behind were battlefields that still smelled of smoke. At back were the names of them, in the old days, the years of 68, 70, 71, 72 ... with strange places: An Loc, Binh Long, Dong Xoai, Khe Sanh ...

At the bottom of the box was the military id, discharge paper ; the medals, insignia on collar when he was wearing the military uniform.
Now I understood all, and no longer felt embarrassed of having a disabled father whose job was only taking care of the "housewife" duty. On the contrary, my father was once a manful, tough soldier, who had shed blood, and gave a part of his body for a just war— to protect our homeland.

It is so clear and apparent to me now: my father looked after me, happy doing the things of a woman for many years, only out of his love for the child.

What a wonderful father! I hugged the box, rushed to the hospital, and was about to say apologies to my dear father, but it was late!

The nurse on duty said that my father had just taken his last breath. Then the nurse handed me a hospital paper towel, with the last trembling words of a father for me. “Tammy, I love you so much! Farewell! ”

My tears poured down like a stream. As I held the tissue in my hand against my chest, the last tissue, which my life would never receive again, tears fell and fell.

When it was time to shroud my father’s body, I put his soldier's memory box with him. I kept the paper towels, the napkins. I would keep them beside me my whole life. Now the paper towels have turned yellow, but my love for my father is more and more intense, immortal, forever unchanged.

Happy Father's Day! Celebrating Military Day of old South Vietnam.

19/6/2011.
Hi Lê
---

REF

Original in Vietnamese :


Tôi có mt người cha già, li tàn tt, ct mt chân.

Khi tôi sinh ra đi b tôi cũng đã gn 50 tui. Trong mt thi gian dài, b tôi đóng vai trò ca mt người m, tuy di chuyn khó khăn, nhưng ông lo lng cho tôi không còn thiếu mt th gì. Bn bè thường gi là “Ông ni tr và khen là đàn ông mà b tôi có đy đ các đc tính ca người ph n Á đông “công, dung, ngôn, hnh”, nuôi con khéo léo không ai bng.

Hi còn bé, tôi không hiu được, vì sao không phi m tôi, mà b tôi luôn luôn nhà chăm sóc cho tôi. T t tôi mi nhn ra, trong đám bn bè, tôi là người duy nht luôn luôn có người b bên cnh. Thiếu tình m, tuy nhiên, tôi cũng cm thy an i, mình là người rt may mn, còn hơn nhiu đa tr thiếu c tình thương ca cha ln m.
Sau này tìm hiu thì tôi biết, b tôi là mt lính VNCH, b thương trên chiến trường, được m tôi bo lãnh đến M theo din đoàn t, bà lo cho ông hưởng tin tr cp tàn phế.

Lúc tôi được hơn 3 tui, b tôi và m tôi ly d, bà đã lp gia đình vi mt người đàn ông khác, nhường tôi li cho b tôi nuôi. Trong ký c tr thơ, tôi có hình dung được hình nh ca m tôi mt vài ln, khi bà đến thăm, nhưng rt xa l, vì luôn luôn bà đi chung vi mt người đàn ông nhìn tôi vi ánh mt lnh lùng.

Tôi có tí mc cm v đa v b tôi ngoài xã hi, so vi b ca nhng đa tr khác, tuy nhiên vic chăm sóc tôi thì hoàn ho, ông chăm lo cho tôi t vic ln đến vic nh, không phi đng tay vào bt c th.

Trong sut thi gian tôi hc tiu hc, ông còn thuyết phc ông tài xế xe bus đón tôi đi hc ngay ti ca nhà, thay vì trm xe , cách xa nhà tôi 4 dãy ph. Khi tôi bước vào nhà, lúc nào b tôi cũng chun b sn thc ăn trưa, nào cá kho, tht kho, rau xào và có c canh na. Lâu lâu cũng có thc ăn M, sandwich, hamburger, bơ đu phng, và còn thay đi theo mùa. Giáng Sinh bánh có vin xanh hình cây thông, Valentine có hình trái tim..vv

Khi tôi ln hơn mt chút, vào năm đu tiên trung hc, tôi li thích sng đc lp, tôi mun thoát ra nhng c ch yêu thương dành cho con nít ca b, vì s chúng bn trêu chc.
Nhưng chng bao gi b buông tha tôi c, mt đôi khi tôi rt bc mình.

Cp trung hc, tôi không th v nhà ăn cơm được na, phi bt đu tp t lo cho mình. Nhưng b tôi li thc dy sm hơn thường l đ chun b ba ăn trưa cho tôi. Ông cn thn ghi c tên tôi bên ngoài túi giy đng đ ăn. Lt dưới đít bao giy, luôn luôn có mt vài hình v nh, khi thì căn nhà, khi thì dòng sui, ngn núi, chim cá và hình trái tim vi dòng ch “I Love You Tammy!”

Nào hết đâu, bên trong nhng chiếc khăn giy cũng có nhng dòng ch triu mến “B thương con nhiu”.

Ông luôn viết, hay có nhng câu nói bông đùa như thế đ nhc nh là ông yêu thương tôi nhiu, và mun làm cho tôi vui.
Tôi thường lén ăn trưa mt mình đ không ai thy được cái túi giy và khăn ăn. Nhưng cũng chng giu được lâu.

Mt hôm, mt đa bn tình c thy khăn ăn ca tôi, nó chp ly la lên và chuyn đi khp căn phòng cho mi người xem.
Mt tôi nóng bng, bi ri, mc c mun chui đu xung đt.

Ba hôm đó tôi v, đã làm mt gin vi b tôi và “cm” ông y không được viết, v “by b” trên khăn giy na, đ bn bè không coi tôi như đa con nít lúc nào cũng cn người ln chăm sóc.

Ln đu tiên tôi thy b tôi bun, lng l vào phòng đóng ca.

Ngày hôm sau, tôi vô cùng ngc nhiên vì tt c bn bè bu chung quanh tôi, ch đ được xem chiếc khăn ăn, nhưng ln này thì trng trơn, không có dòng ch hay hình v gì c. Nhìn mt bn chúng tht vng, ht hng, tôi mi hiu ra, tt c chúng nó đu mong ước có mt ai đó biu l tình thương yêu ngt ngào ging vy đi vi chúng.

Lúc đó lòng tôi len lén cm thy vui vui, dâng lên nim t hào v b.
Tôi v
i v làm lành vi b, và nhng giòng ch, nhng hình v yêu thương li tiếp tc.

Nhng năm còn li trong trường trung hc, tôi vn đu đu có nhng chiếc khăn đc bit y. Và t đó, tôi gi li, cha trong mt cái hp riêng, giu kín.
Chưa hết, khi vào đi hc, tôi phi ri xa b, tôi nghĩ thông đip xưa kia ca b s phi chm dt.

Nhưng tôi và bn bè rt vui sướng vì nhng c ch biu l tình cm ca b tôi vn tiếp tc qua hình thc khác.
...