Wednesday, December 21, 2016

The Buddha on God ( Jayaram V)

Jayaram V summarizes rather concisely Buddha's view on the question of God and a couple of other theological questions.

In which J V says: 

" The Buddha did so [ i.e. talking about God] with a purpose. He wanted his followers to remain focused on Nirvana without distraction" 

Note : 

That's true, Buddha did not want his followers to waste time on theological questions. But actually, Buddha wanted his followers to focus on, practice Meditation, concentrate on learning, cultivating Wisdom, Compassion and— not to think, contemplate much about the question of Nirvana. Through meditating on Voidness, Non-form ( no intrinsic qualities), Non-self (anātman) , cultivating Wisdom ( Prajñā ),  practicing compassion, gradually the practitioner may "encounter" satori ( flashes of Enlightenment) and taste/know what Liberation is. 



-----

REF

http://www.hinduwebsite.com/buddhism/buddhaongod.asp




Saturday, December 17, 2016

Từ Hỗn độn


Thơ cũng có thể từ Hỗn độn sinh ra, và có những khi Long lanh, Lấp lánh.



Poetry can be born from a Intertwining conglomerate of things, and, at times, it can sparkle, glisten.

                                

                                                                  *



                                                              Photo : Ben Canales






Wednesday, December 14, 2016

Mòn gót chân sương nắng tháng năm




Sương nắng, nắng sương

                Truy tìm hình hài cổ lục


                               * 


 Mòn gót chân sương nắng tháng năm
                                     Tô Thùy Yên


Tặng Lê Thị Trang 

Đôi bàn tay vỗ nháng âm thanh 
Loan báo trần gian buổi thượng trình 
Của các vương tôn miền trí tuệ 
Lần sau cùng phó hội u minh 
Ôi các vương tôn miền trí tuệ 
Mưu đồ đo đạc cả Vô Biên 
Tung ra khắp bãi thời gian lộng 
Lượn lượn ưu tư khốc liệt rền 
Giờ đã thượng trình im tịch diệt 
Nhòa tan sắc áo bụi quan san 
Mỏi chìm đốm lửa ngoài muôn dặm 
Kể từ đây, thế giới cư tang... 
Suốt bến sông này, hoa trắng nở 
Cỏ cây lưu gió khóc mơ màng... 

Chẳng hẹn mà sao vẫn đợi nhau? 
Nước xưa về tận chốn giang đầu 
Thăm hỏi con chim màu sặc sỡ 
Lời ca u uất giấu nơi đâu? 
Con chim thoát xác thành cơn mộng 
Bay liệng dài trên trí nhớ không 
Chiều chiều, lớp lớp mây vô sử 
Quần tụ bên trời gọi nhớ nhung 
Ta gửi mỗi ngày một sợi tóc 
Cầu may cho trận gió kinh thiên 
Có ai bên cõi vô cùng tận 
Bắt gặp lòng ta bay đảo điên? 
Có thể mai kia, Thời Đại Lớn 
Sáng rền trên cõi sóng tinh anh 

Bây giờ, cỏ mọn nơi mồ lạnh 
Cũng nửa vàng chen nửa biếng xanh 
Đời đồng thuộc mỗi câu tra vấn 
Gió thổi chai người đứng lặng thinh 
Biển Bắc tuyệt mù con nhạn lạc 
Thời gian mất trí trắng vô âm 
Hỡi người cố cựu trong trời đất 
Khi nước tràn sông, có nén tâm? 
Vụt đuốc đi thầm đến mãn kiếp 
Lèm bèm ú ớ chuyện nhân gian 
Phất phơ chéo áo đường thiên cổ 
Nước mắt hồng tuôn đến đá mòn 
Đâu miệng giếng xưa giờ ẩn tích 
Dưới xum xuê hoang phế xanh rờn? 

Trăm năm, rồi lại trăm năm khác 
Tên đóa hoa này, ngươi nhớ chăng? 
Con ngựa bất kham cuồng bão táp 
Cõi hồng trần lôi nỗi kinh tâm 
Tiếng kêu réo đuối trong thăm thẳm 
Mòn gót chân sương nắng tháng Năm 
Thấy, thấy sóng tan tành lũ lượt 
Đời hoài công đứt nối miên man 
Ta về tắm lại dòng sông cũ 
Luống những bình yên kiếp dã tràng 
Ha hả tiếng cười u tịch thốt 
Đêm đêm sao lạc rụng trong vườn 
Sáng ngày, đời giật mình ngơ ngác 
Mường tượng đôi ba chuyện bắt quàng 

Ta gắng về sâu lòng quá vãng 
Truy tầm mê mỏi lý sơ nguyên 
Hỡi ôi, dọc dọc thây câm cứng 
Mắt trợn trừng chưa dứt ngạc nhiên... 
Ta lại trồi lên dương thế rộn 
Ngày ngày ra bãi vắng vời trông 
Bóng chim, tăm cá, cành trôi giạt... 
Bất luận điều chi giữa mịt mùng...

Nguồn: Tô Thùy Yên, Thơ tuyển, Minesota, 1995

Đãng Tử (The Wanderer) - by Tô Thùy Yên

Here the ever-roaming wind touches the incarnated spirit of the poet and is invited to join in an endless journey
---

Đãng T (The Wanderer)- By Tô Thùy Yên

                         *

“When returning to the Big House,
Contented with the journey”

Do you hear, friends, do you hear
The wind is ready at the forest’s edge
To get on with the journey— the endless journey
Above, the birds are yelling Go
Like boiling waves
Do you hear, friends, do you hear
On the mountain’s foggy peak the clouds are excited
About the unknown places

Do you hear, friends, do you hear
The immense Universe is hypnotically in constant motion
The birds have flown from ancient
The wind spans ages ; the clouds old
Therefore, (take a drink), life’s bounded changes— only a tiny dot
   in the unending chain—
Should be left to the Immeasurable
Let me empty my cup
Where has my song arrived ?

Lemme finish it— lest we’re late
And turn the cup— the road is long; the sun sets
The coucals holler at rising waters
Where are we going, rowing in confusion ?
Coming to T-intersection, make the one turn,
Entering separation with sunken hearts
Suddenly remember reading stealthily a secret book
My own fate was in the pages
But the meaning was kept hidden
   from complete understanding
Eternity just gave Delphic flashes,
Then extinguished
In convenience I plucked a reed
To flute empty my melancholy
Spreading it to the end of Emptiness
Uncertain if the leftover tone
   may last a long, long time.

Chân Huyền, 1/2016
Translated from “Đãng T” in Thơ Tuyn ( Selected Poems by Tô Thùy Yên)

---

Đãng T

Ngày kia trở lại Ngôi nhà Lớn 
Lòng những bằng lòng một kiếp chơi
 

Bạn có nghe, này bạn có nghe 
Ở bìa rừng bên, gió sửa soạn 
Tuần du - cuộc tuần du bất tận 
Bạn có nghe, này bạn có nghe 
Giữa tầng cao, chim giục giã 
Từng giàn như những thủy triều sôi 
Bạn có nghe, này bạn có nghe 
Trên đỉnh non nhòa, mây xôn xao 
Về nơi hẹn nào không định trước 
Bạn có nghe, này bạn có nghe 
Vũ trụ miên man chuyển động đều 
Chim đã bay quanh từ vạn cổ 
Gió thật xưa, mây thật già nua 
Nên với một đời, bao biến đổi 
Mà trong vô hạn có chi đâu 

Ly rượu rót mời, xin uống cạn 
Bài ca ta hát đến đâu rồi? 
Xin hát nốt - còn đi kẻo muộn... 
Cho úp ly - bóng xế đường dài... 
Bìm bịp chiều chiều kêu nước lớn 
Đi, đi đâu, chèo chống mỏi mê? 
Đến ngã ba, đành theo một lối 
Tiếc ngẩn không cùng theo lối kia 
Thoáng nhớ có lần ta đọc trộm 
Lược sử ta trong bí lục nào 
Văn nghĩa mơ hồ không hiểu trọn 
Thiên thu loé tắt vệt phù du... 
Thuận tay, ta ngắt một cành sậy 
Làm cây sáo thổi cạn hồn sầu 
Bay
tản khắp vô cùng trống trải 
Âm thừa tưởng lạc đến muôn sau...

Nguồn: Tô Thùy Yên, Thơ tuyển, Minesota, 1995


Dịch thơ

Dịch thơ

Dịch thơ khó nhất là nắm được cái “thần” của bài thơ, tức cái tinh túy , sống động, ý tứ, hàm nghĩa, nội dung, và , đôi khi các tầng của tư tưởng thơ ( dù đây là trường hợp hiếm) . Lột tả được ý nghĩa, ý tứ bài thơ sang một ngôn ngữ khác đã là khó trong không ít trường hợp, nếu gặp những bài thơ “khó”, ngôn ngữ đa tầng,  đa nghĩa, nhưng có những khi đó mới là giai đoạn vững chãi, cần thiết. Kế đó nếu lột , tả. diễn, gợi , mở… được cái “hay” ẩn tàng trong ngôn ngữ thì đó gọi là dịch thơ, chuyển dịch ngôn ngữ thơ một cách thù thắng. Tuy thường có một khoảng mở khá rộng trong ngôn ngữ—  ở một số bài thơ— cho cái mơ hồ, và diễn dịch luôn chiếm một tỉ số “không gian” trong đó, nhưng bên cạnh đó vẫn có phần “chuẩn xác” mà người dịch phải tuân theo, để bài dịch không trở thành [ vì ngôn ngữ có những quy ước, quy tắc, văn phạm v.v. trong hình hài, tâm ảnh của nó] dịch phẩm mang tính chất “dịch là phản” quá nặng, hay diễn dịch quá xa và làm lạc mất ý nghĩa cốt yếu. 

Và đó là mới nói tới những bài thơ có tính phổ quát cao trong trong việc tìm hiểu ý nghĩa và một ít chức năng chuyển tải tương đối "dễ hiểu" hay gần gũi với ý thức chung nhân loại. Còn với các bài thơ có nhiều chữ, nghĩa đặc thù, những dị biệt của ngôn ngữ, phương ngữ, điển cố; dị biệt của văn học từng nước, cách hiểu văn học, thậm chí văn nghĩa, cú pháp v.v., thì có thể sau khi dịch xong bài thơ còn phải chú thích thêm 5,10, trang hoặc hơn để độc giả nước ngoài có thể lĩnh hội được cái hay, cái vi tế, hay linh động, hàm xúc hoặc uẩn súc của bài thơ tới một mức độ nào đó.

Thử so sánh hai bản dịch 3 đoạn của Chân Huyền  cùng bản của John Schafer& Cao T. Như Quỳnh về bài “Diễm Xưa” của Trịnh Công Sơn


       *


Diễm xưa

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao (*)
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu


Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa

Chiều này còn mưa sao em không lại
Nhỡ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau 
Hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau


Chân Huyền’s translation

Rain, rain
           skewing on the old tower
Your arms extending—
      the years of pale eyes
The autumn leaves in rain
                   cracked happily under your feet
The long tiring road strained the eyes
                                            all the more


Rain, rain
         falling on the small leaves
The afternoons I sat waiting for the rain passing by
Dancing with your footsteps, the leaves quietly fell
Suddenly coldness pervaded my heart
                                           with forlornness
           
Rain still arrives today, why aren’t you coming ?
What happens , if tomorrow, amid a grove of hurts
How can we be together ?
The pain presses on
Please hurry back

    
J Schafer & C T NQ’s translation

The rain still falls on the old temple
Your long arms, your pale eyes
Autumn leaves fall, the sound of soft steps
I look in the distance, straining to see

The rain still falls on small leaves
In the afternoon rain I sit waiting
In your footsteps leaves quietly fall
Coldness suddenly pervades my soul

This afternoon rain still falls why don't you come
Memories in the midst of pain (**)
How can we be with each other
Marks of pain appear
I beg you to return soon



Notes :

* Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao :
Câu nhạc-thơ đầy tính “trong nhạc có hoạ” này cực khó để có thể diễn dịch. Nếu muốn dịch tạm chuẩn (xác), sẽ phải tham khảo chính tác giả. Dịch thành
                                                                  
            Your arms extending—
      the years of pale eyes

với gạch dài ( m dash) là để mở ngỏ cho tưởng tượng cho họa , tứ và nhạc tìm lối đến cùng nhau.

** Here they transcribe it as “nhớ mãi”, not “nhỡ mai”

Nghe bài nhạc hơn 40 năm rồi,  nên dịch để tưởng nhớ .


CH
12/2016

-----


The whole song


Diễm of the Past


Rain, rain
           skewing on the old tower
Your arms extending—
      the years of pale eyes
The autumn leaves in rain
                   cracked happily under your feet
The long tiring road strained the eyes
                                            all the more


Rain, rain
         falling on the small leaves
The afternoons I sat waiting for the rain passing by
Dancing with your footsteps, the leaves quietly fell
Suddenly coldness pervaded my heart
                                           with forlornness
           
Rain still arrives today, why aren’t you coming ?
What happens , if tomorrow, amid a grove of hurts
How can we be together ?
The pain presses on
Please hurry back


Rains keep falling—
                       amidst life’s upheavals
How can you remember the trails of the fly-away birds
Oh, rains, rains, please pass through the grand land
For the wanderer to forget his fate of wandering


Rains keep falling—
                       amidst life’s upheavals
How do you know the tombstones didn’t feel the hurt ?
Oh, rains, rains, please pass through the grand land
For the future, even the pebbles, stones
                                sorely feel the need of others




Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ 
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao 
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ 
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu 

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ 
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua 
Trên bước chân em âm thầm lá đổ 
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa 

Chiều nay còn mưa sao em không lại 
Nhỡ mai trong cơn đau vùi 
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau 
Bước chân em xin về mau 

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động 
Làm sao em nhớ những vết chim di 
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng 
Để người phiêu lãng quên mình lãng du 

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động 
Làm sao em biết bia đá không đau 
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng 
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.

Monday, December 12, 2016

Nietzsche's Poetry

from The Peacock and the Buffalo ( trans. by James Luchte)

                                              * *

Autumn


This is Autumn: it will break your heart!
Fly away, fly away! –
The sun crawls upon the mountain
And climbs and climbs
And rests with each steps.

How the world became so withered !
Upon tired straining threads
The wind sings its song.
Hope flees –
He laments her

This is Autumn: it will break your heart!
Fly away, fly away! 
Oh, fruit of the tree,
You shake and fall ?
What secret
Did the night teach you,
That icy horror covering? 
Your crimson cheek –

You are silent and do not answer ?
Who still speaks ? –


This is Autumn: it will break your heart!

Fly away, fly away! –
"I am not beautiful
– So speaks the star flower –,
But I love man
And comfort humans –

They shall now see the flowers,

And will bow down to me
I see it! And break me –
The memory will
Sparkle in their eyes,
Memory, more beautiful than me
I can see it and so I will die.' –


This is Autumn: it will break your heart!

Fly away, fly away! 


---



An Goethe


Das Unvergängliche
Ist nur dein Gleichnis !
Gott, der Verfängliche,
Ist Dichter-Erschleichnis...

Welt-Rad, das rollende,

Streift Ziel auf Ziel
Not – nennt's der Grollende,
Der Narr nennt's – Spiel...

Welt-Spiel. das herrische

Mischt Sein und Schein: 
Das Ewig-Närrische
Mischt uns – hinein!...


For Goethe



Tenuousness 

Is your equality!
God the artist
Is a poet's pretension...

The wheel of the world rolls

And strike target after target:
Suffering, the grumbler calls it...
The fool calls it – a game...

The mighty world game

Mixes being and illusion: 
Eternal foolishness
Mixes us – into it!...


---


Fr: Jugendgedichte [ Poems of Youth (1858-1868) ]


I stand naked on a cliff



I stand naked on a cliff

And the fabric of night clothes me
I gaze down from this naked height
Upon blooming meadows,
I see an eagle float
And with youthful zest
Strive into golden streams
Rising in the eternal glow.

----



O süßer Waldesfrieden
 
Erheb mein banges Herz
Das keine Ruh hienieden
Zur Höhe himmelwärts 
Ich werfe mich ins grüne Gras
Und von der Tränen Quelle
Wird’s Auge trüb, die Wange naß
Die Seele rein und helle.
Die Zweige senken sich herab
Umhülln mit ihren Schatten
Den Kranken, Lebensmatten
Gleich einem stillen Grab


Oh, sweet forest peace

Lift up my anxious heart that
Finds no rest
In heaven’s heightt.
I throw myself into green grass
And from gushing tears,
My eyes become gloomy, my cheeks wet,
My soul pure and bright.
Branches bend down,
Enshroud the sick and
Weary with their shadows
Like a still grave


Ôi, êm ả rừng xanh yêu mến

Hãy dìu hồn tôi băn khoăn
               bất an
về chốn phiêu diêu thượng giới thiên đường

Tôi thả mình lên cỏ xanh mơn mởn

Từ cõi đọa đày đầm đìa nước mắt
Mắt hoen mờ, má đầy lệ 
                  ( mộng lạ thanh xuân đớn đau )
Hồn tôi khiết hóa trong thanh, ngời sáng

 (Ôi) cây lá (độ lượng hải hà) rủ che bao bọc
 những đời bệnh hoạn, mệt mỏi
               ( trần gian hệ lụy tang thương)
bằng thân, bóng  mình xanh mát chở che
như mộ địa tà dương
                         an tịnh

-----



The wanderer

A wanderer walks through the night
With a steady step;
He carries with him crooked valleys and
Long scornful mockery.
The night is beautiful –
He marches on and on and does not stop,
Not knowing where his way will take him.

A bird is singing through the night
‘Oh, bird what have you done!
Do you hinder my senses and feet
And shower me with sweet refrains
To my ear, that I must
Stand and listen –
You tempt me with tone and greeting?’ –
The good bird comes silent and speaks
‘No wanderer, no! I do not tempt you
With my song –
I tempt a little woman with scorn –
Why does it concern you?
Only to me is the night not beautiful –

How does it concern you? If you must go,
And never, never stand still!
Why are you still standing?
What did my flute playing do to you,
You, the wanderer?’

The good bird is quiet and ponders:
‘What did my flute melody do to him?
Why does he stand still?
The poor, poor wanderer!’

---


Now and formerly

So heavy is my heart, so sad is time,
And never enough:
It pulls me far into the
Vortex of melancholy, sadness and pleasure.
I can hardly see the sky anymore,
The blue may:
Wild delusions of lust and horror
Storm over me

I have broken an old time
Legacy,
That calls me to remember
My happy childhood.
I have broken a
Child’s oath :
I played with my heart
And was nearly robbed of it.

And where to find it ? Gone, is gone !
Only tears!
The grains poured out carelessly
Not like dull strings,
The golden grains – were not illusions ?
They shone a short while,
Death wrote a mighty No!
Upon every, every line.

I am like an old coin.
Green
Mossy and wrinkled on the form,
That once sparkled like a jewel.
Doubt furrows, deep and hard,
Life’s dirt,
Creeps over , grey and frozen, Seeking to embrace it.

And he who gave his heart to me –
Where are you, dear one ?
And those who quenched my thirst –
Where are they now ?
And every sun glance
That struck me – ?
Who took the last of my happiness,
My dreams and my hopes ?

I put my pounding heart
To rest
And sadness, wisdom, and burden,
Overwhelmed pleasure and profit –
It torments, oppresses and narrows itself,
In wild hours,
It hurls flames and scorches
Triumphant, was it bound.

And I write upon
Thick black pages
Little remains of the
Blood red letters,
A god wrote
Upon the white ground:
The God was I – reason
Has lied to you and me.

Oh, if I could fly away from
The tired world.
And fly as the swallows to the south
To my grave:
Warm summer breezes
And golden threads.
Rose scents around the churchyard
And childhood pleasures and voices.
Then I kneel in a marsh wood,
Completely still:
Diaphanous clouds
Float over high and proud.
Church shadows blanket me,
Lilies sway and in
Quiet breath ask me
My secret thoughts.

Oh, peace stranger of my time,
I greet
You from my silent loneliness,
Where I serve penance for my life.
From my life fours forth a
Fountain of holy waters:
I look you, and quietly,
My longing heart bleeds.

----

Erinnerung


Es zuckt die Lippe und das Auge lacht,
Un doch steigt’s vorwurfsvoll empor,
Das Bild aus tiefer, tiefer Herzennacht –
Der milde Stern an-meines Himmels Tor.
Er leuchter siegreich – und die Lippe schließt
Sich dichter  –  und die Träne fließt.

Herüber, hinüber,
Fliegen der Blicke glaänzander Funken,
Trüber und trüber,
Wölbt sich mein Himmel, wermuttruken,
Lieber, ach lieber
Bräche des Herzens zitternder Grund – 

Herüber, hinüber,
Zucken die Blitze – doch schweiger der Mund.
Wolkensammler, o Herzenskündiger,
Mache uns mündiger !
Ich habe dir und mir vergeben und vergessen;
Weh! Du hast dich und mich vergessen und vergeben.

Remembrance/Recollection

It twitches its lips and the eyes laugh,
And still it rises reproachfully
The image from the deep, deep night of the heart  
The gentle star at my heaven’s door.
He lights up triumphantly – and the
Lips close tightly and tears flow.

Over here and over there
Flying the shining flames of lightning,
Gloomy and gloomier
Clouding my sky –
Dear, oh dear,
It breaks the trembling ground of my heart –

Over here and over there
Lightning strikes – but the mouth keeps silent
Clouds are gathering, oh, broken heart
Make us more mature!

I have forgiven and forgotten you and me;
Woe! If you have forgotten and forgiven yourself and me.

(trans. by James Luchte/ CH)


          Hồi tưởng

Môi giật, mắt cười
Đêm đen thâm u huyền hồ
gieo mù sương hàm hồ
                          đáng trách–
Chàng sao khả ái dừng chân bên cửa thiên đường tôi cư ngụ
Ánh sáng quang vinh ngập tràn một cõi –  
môi khóa ( rừng hương) , mắt tràn lệ nhỏ

Đó đây
Lửa trời bay lượn rực chiếu tầng không,
Trời xuân mộng âm u, sầu úa –
Trời ơi, đất ạ,
Tim tôi quặn thắt,
               hoài mong vỡ mộng lưng đồi –


Đó đây sấm sét vang vang–
     nhưng miệng môi im bặt
Mây tụ ngang trời, tim vỡ ( hồn núi rừng ngàn năm miên mật)
Ta khẩn cầu thâm thiêng, xin chín chắn

Ta đã thứ tha, quên lãng người, ta
Cao xanh ơi, người có quên đi, 
                      tha thứ chính mình và tôi.

(Chân Huyền dịch sang tiếng Việt )




----

From : Dionysos Dithyrambs (1888)

The desert grows, woe to whom the desert shelters. . .


Ha!
Celebration!
A worthy start!
African celebration!
Worthy of a lion
Or a moralistic roar. . .
– But not for you,
My most lovely friends,
At whose feet,
I am permitted to sit,
A European under palm trees. Sela.

Wonderful! Truthful!
There I sit now,
Close to the desert and already,
So far away from the desert,
I am not only confused:
But swallowed up
by this little oasis –
– She yawned and
opened her sweet mouth
The sweetest smelling of a little mouths:
I fell into it –
here and there, under you,
My most lovely friends! Sela.

Hail! Hail! To every whale,
When he happily leaves
his guest! – Do you understand
my allusions? . . .
Hail, his belly,
when it was
Lovely oasis-belly, no doubt:
I drifted however in doubt.
That I come from Europe is even
More doubtful than all married wives.
God make it better!
Amen.

I sit here now
In this little oasis,
Like a date,
brown, sweet and golden,
Lusting after a girl’s full lips,
More still however after a girl’s
Ice-cold snow-white
Biting teeth: towards this
yearns the heart of all hot dates. Sela.

I lie here,
similar, all too similar
To an exotic southern fruit,
Surrounded
by small flying beetles,
dancing and playing
with me like
foolish and wicked
wishes and ideas –
surrounded by you,
silent and suspicious
Girl-cats
Dudu and Suleika.
Besphinxst, I put a lot of feeling in one word
(Forgive me God,
for this sinful speech! . . .)
I sit here, sniffing
better air, paradise skies,
Light and easy, golden striped,

good skies which
only ever fall down
from the moon,
Was it from chance or exuberance?
As the old poets say.
I doubt it.
That I come
from Europe
is even more doubtful than all married wives.
God make it better!
Amen.

Breathing this beautiful air,
With nostrils swollen like mugs
Without future, without memory
Here I sit,
My lovely dear friends,
And gaze at palm trees that bend, press
And sway their hips like dancers –
– One joins in, one looks long . . .
Is she like a dancer who for too long
Already, dangerously long, stands
Always, always only upon one leg?
– she forgotten
About the other leg?
In vain,
I searched for the twin,
The Gemini Jewel
– Namely, the other leg –

In holy closeness
to her lovely,
Flittering, flattering, fanning tutu.
Yes, if you can believe it,
Beautiful friends,
She has lost it . . .
 Hu! Hu! Hu! Hu! Huh!
It has gone,
always seeking
the other leg!
Oh, what a shame, about the other lovely leg
Where has it gone to mourn
this other lovely leg?
In great fright from
The grim blond curly
Locks of a monstrous lion? Or perhaps
Already chewed up, devoured –
Awful! Woe! Woe! Devoured! Sela.

Oh, do not cry,
Gentle heart!
Do not cry to me, your
Date-heart! Milky bosoms!
Your sweet heart –
Like booty!
Be like a man, Suleika! Courage! Courage!

Do not cry any more,
pale Dudu!
– Or, perhaps there is
something stronger, strong as a heart,
here on the square?
A soft speech?
A celebrating speech? . . .

Ha!
Rise up!
Blow, blow again!
Bellows of virtue!
Ha!
Roar alone, roar with morality,
As a moral lion roaring,
Before the daughters of the 
                   desert!
– Your virtuous lament,
dearest girls,
Is like all
European zeal, European hot-hunger!
And there I stand,
already a European,
I cannot do otherwise, God help me!
Amen!

The desert grows, woe to whom the desert shelters!
He crunches stone upon stone, the desert chokes and
                             twists,
Glowing brown, he looks at monstrous death
With rumination – his life is his chewing . . .
Do not forget – Man, who quenched his lust:
You – – are stone, desert, and death . . .


---------



After a nightly thunderstorm

Today, sad Goddess, you are encased,
In shrouds around my window.
Dreadfully, abundant pale flakes swirl,
Dreadfully, haunt the sounds of the deep brook.

I see! With each stroke of lightning,
With the roar untamed thunder,
With the damp of the valley, you, sorceress,
Have brewed a poisonous deadly drink!

Shuddering around midnight, I hear
Your lustful – and lamenting voice,
I see your eyes blink, see your
Sharp thunderous flash.

You tread upon my deserted bed
Fully armored, glistening with force,
Knocking at my window with a brazen chain,
You speak to me: ‘Now listen to what I am!

I am the great eternal Amazon
Never feminine, soft or gentle
A fighter with a man’s hate and scorn,
I am conqueror and tiger combined!

Where I tread, I trample rings of corpses,
My grim eyes hurl torches,
My brain thinks poison – Now kneel! Pray!

Murderous worm! Madness, fade away! ’


The wanderer

A wanderer walks through the night
With steady steps;
He carries with him crooked valleys and
Long scornful mockery.
The night is beautiful –
He marches on and on and does not stop,
Not knowing where his way will take him.

A bird is singing through the night
‘Oh bird what have you done!
Do you hinder my senses and feet
And shower me with sweet refrains
To my ear, that I must
Stand and listen - -
You tempt me with tone and greeting?’ –
The good bird becomes silent and speaks
‘No wanderer, no! I do not tempt you
With my song –
I tempt a little woman with scorn –
Why does it concern you?
Only to me is the night not beautiful –

How does it concern you? If you must go,
And never, never stand still!
Why are you still standing?
What did my flute playing do to you,
You, the wanderer?

The good bird is quiet and ponders:
‘What did my flute melody do to him?
Why does he stand still?

The, poor, poor wanderer!’