Tuesday, April 18, 2017

Thơ Trần Hoài Thư

Một ngày không hành quân
Xin cô hàng thêm một két bia Hôm nay lãnh lương tôi dành đãi hết Cô hàng ơi, một mai tôi chết Ai tiêu dùm, ba tháng tiền lương
Hôm qua tôi dừng chợ Bồng Sơn Mẹ thằng bạn ôm tôi mà khóc Tôi nói làm sao qua giòng nước mắt Thị trấn này vừa mất thằng con
Tôi quá buồn ra đứng bờ sông Sông Lại Giang ráng chiều đỏ sậm Nhớ nó ngã nhào trên bờ đá xám Thấy cả ngọn đồi những xác Bắc Nam
Cô hàng ơi cho một ly không Tôi rót mời một người lính Bắc Hắn nằm banh thây dưới hầm bí mật Trên người vẫn còn sót lại bài thơ
Trên đồi cao, mây vẫn xanh lơ Có con bướm vàng dịu dàng dưới nắng Tôi với hắn, đâu có gì thống hận Bài thơ nào cũng viết để yêu em
Xin cô hàng thêm một chút từ tâm Tôi quen đập đầu mỗi khi say rượu Đừng sợ cô em, những thằng đánh giặc Nhảy Diều Hâu nhưng thật yếu mềm
Em có đôi hàng lông mi thật đen Tôi bỗng nhớ người tôi yêu, quá đỗi Đôi mắt nàng cả một trời vô tội Sao lòng nàng lại tàn nhẫn vô tâm
Khi tôi buồn tôi nói trăm năm Có nghĩa là tôi vẫn còn muốn sống Đừng nhắc cùng tôi người tôi yêu dấu Kẻo tôi lại sầu, mửa hết mật xanh
* Tôi bỗng nhớ người tôi yêu, quá đỗi : Cái phẩy trong đó có khi nó làm cho nỗi nhớ càng dằng dặc hơn , và càng “dễ thương” nhiều lắm
---

Đồi xưa

Trở về đây. Tôi trở về đây Đồi xưa tôi gọi đồi không hay Ai đi bỏ lại hoàng hôn lạnh Đỏ ối đồi xưa ôm lấy mây
Tôi qua Phù Cũ, qua cầu sắt Miếng vỉ cầu rên nghiến bánh lăn Những chuyến xe đi về mặt trận Ngủ ngồi đợi một chuyến ra quân
Tôi qua đèo xám mây mờ núi Thương về đâu một lũ sáo rừng Hôm qua đồi ngập hàng trăm xác Đạn pháo đào sâu bãi chiến trường
Có ai như thể thằng bạn cũ Gọi máy về nhắc chuyện chị em Chửi thề mấy tiếng trong tầm pháo Thế hệ sinh lầm thuở rối ren
Có ai như thể người binh Thượng Ngồi khom trên bờ đá thổi khèn Hôm qua có những hồn ma lẻ Lạc tìm về buôn bản cao nguyên
Có ai dưới lớp mồ hoang dã Nằm xuôi chân mắt mở trợn trừng Chiều nay sao mọc về phương bắc Sao ruột lòng vắt đỏ phương nam
Cỏ tranh lớp lớp che đường dốc Phòng tuyến buồn hiu nhuộm nắng chiều Trận đánh cũng đi vào quên lãng Sao còn rờn rợn những hồn xiêu
---
Trước giờ tiếp viện
nửa đêm kẻng giục, quân ra trận kinh động cả lòng đêm tối bưng nhận lấy ba ngày cơm gạo sấy không buồn chỉ một chút bâng khuâng
đời ta là con số không vô tận may trên đầu còn chiếc mũ rừng mũ nhẹ nên coi đời cũng nhẹ chiến tranh. Thì cũng tựa phù vân
người lính sao anh còn ngái ngủ anh có lo gì một chuyến đi anh có mang theo lòng thống hận hay là cái nghiệp buổi sinh ly
anh có buồn không giữa cõi đêm mỗi lần xuống núi, về mông mênh lên xe, bỏ lại đồi thiên cổ bỏ trại gia binh lạnh ánh đèn
thì đi, lầm lũi đi vô định ở cuối trời kia, vẫn cuộc chơi hỏi ông thượng sĩ Nùng, xin rượu cổ lai chinh chiến, kỷ nhân hồi
Trần hoài Thư
© 2006 gio-o
Eo chết
Địch cho trung đội qua eo chết Hai bên sườn, đại liên đan nhau Nổ. Nổ dòn. Đất đá kêu đau Sủi bọt, Khói bốc lên, Bốn bề dội vào vách xám
Một hai ba, lộn, nằm co quắp Còn lại, vẫn ào lên, ào lên Đừng bò! đừng bò! Trung đội phó hét cuồng điên Cỏ tranh bắt mồi cháy mạnh Gió tạt, khói mù Bốn bề khói rợp Xé cay trên cặp mắt nổ tròng Khắp bốn bề gào thét xung phong
Cao điểm chiếm rồi Vui mừng quá độ Mà sao, người truyền tin rơi lệ Báo cáo trong tiếng mất tiếng còn Về những thằng bị kiến cắn ngủ yên(1)
(1): tử trận

Ngày gặp bạn cũ
Những thằng bạn buổi hôm nào áo trận Thoắt giờ đây: tóc đã điểm hoa râm Khi gặp lại từ phương này quả đất Chợt nhìn lên: giờ vầng trán đã nhăn
Trong đôi mắt mỏi mê cùng cơm áo Có chút gì phảng phất của quê hương Mây Đèo Cả như hôm nào dừng lại Chiều Pleiku như buổi nọ mù sương
Thấy như thể trời Bồng Sơn mưa đổ Chiều cuối năm quân chuyển xuống Đèo Nhông Đường xe lửa ai ngồi châm điếu thuốc Áo tơi dầu che khuất dãy Cù Mông
Thấy như thể lon Guigoz cam khổ Chút đồ ăn còn trộn với tử sinh Nhai hối hả kịp xuống đồi đột kích Mưa xóa dầm dề khu trại gia binh
Thấy như thể đêm qua về quận lÿ Vài ba thằng trải chiếu dưới đêm trăng Dăm trái ổi và bi đông rượu đế Con cá khô thiều chia chút tình thân
Thấy như thể mồ hôi và nước mắt Mặn và đau từ núi nọ rừng kia Qua An Lão mày tao còn gọi máy Về Phù Ly hai đứa lại xa lìa
Thấy trở lại những chuyện đời dâu bể Hôm nào đây miệng hò hét xung phong Trong chớp mắt, cả cơ đồ sụp đổ Buồn gì không hỡi thế hệ long đong
Thằng ra Bắc, kêu thầy, thầy bỏ xứ Thằng vào Nam, gọi bạn, bạn lưu vong Sông núi ấy bao hồn ma trở dậy Kéo nhau về, kêu thảm một mùa xuân
Những thằng bạn buổi hôm nào áo trận Thoắt giờ đây, tóc đã điểm hoa râm Khi gặp lại từ phương trời viễn khách Chợt nhìn nhau, sao nước mắt lưng tròng 1981
Cuối năm bên dòng Hudson
Trở lại dòng sông này mấy bận Bên kia thành phố đã lên đèn Cơn mưa nhoà nhạt hoàng hôn lạnh Chiều cuối năm trời mau tối thêm
Mưa phủ trường giang không thấy bến Nơi này, nơi ấy như hôm qua Con sông vẫn một vùng sương khói Vẫn buồn theo lau lách bờ xa
Sông vẫn hắt hiu con phà đậu Vẫn bầy chim biển tiễn chiều đi Sao sông không thấy con đò cũ Chở người về bên nớ bên ni
Sông vẫn mênh mông và mênh mông Đây là đâu hay dòng sông Hương Thèm ơi, một chuyến phà năm cũ Một chuyến phà chở hết quê hương
Thèm ơi một chuyến phà Thừa Phủ Chở những người áo trắng qua sông Có bao cô gái qua Đồng khánh Đểå tôi còn đốt thuốc chờ mong
Thèm ơi bếp lửa đêm trừ tịch Chiều cuối năm rồi, anh nhớ em Nhà em bên ấy giòng sông nhỏ Bông cải mùa xuân vàng rộ sân
ừ nhỉ, cuối năm nơi đất lạ Mưa mênh mông và sông mênh mông ừ nhỉ, hình như lòng rướm lạnh Tiếng còi phà u uẩn hoàng hôn
Tiếng còi phà đã dục từ lâu Phà ơi, phà ơi cho ta một góc Ta sẽ đứng yên như người Từ Thức Và cô đơn như cùng tận cô đơn Như một người không có quê hương
Tuổi ấu thời tôi ở Nha Trang
Tuổi ấu thời tôi ngang dọc Nha Trang Như con dế mèn ham vui bỏ mẹ Da tôi sạm đen ngâm hoài nước bể Tóc hoe vàng vì nắng lửa Rừng Dương Hồn tôi xanh, xanh rau muống Sinh Trung Mắt dư dật, mây Hà Ra Xóm Bóng Tôi lêu lỏng cùng những con khúm núm Bởi vì Nha Trang vô hạn trò vui Mùa hè, trên tôi, nắng lửa mặt trời Tôi chạy mãi, hai chân trần bỏng cháy Tôi đùa mãi, cả mùa hè năm ấy Tìm bắt hoài, con khúm núm lủi sâu Tôi đuổi hoài chú nhông đất đủ màu Con chim núi cũng phải giật mình bỏ trốn Dưới cầu Hà Ra, tôi nhào tôi lộn Mùa vui tôi, dư dật lộc Nha Trang Mấy mươi năm rồi, tôi không về thăm Cơn sóng biển đã trở thành sóng nhớ Nha trang ơi trái bàng khô vỏ Đi đâu rồi cũng thương nhớ Nha Trang
Mùa nước lớn ở Trà Tiên
Bốn năm ở Trà Tiên Tràm xanh mờ lên mắt Mênh mông đầm lau lách Bèo lớp lớp ngụy trang
Mùa mưa nước từ bưng Theo kênh ào ra cửa Rừng tràm như hoang đảo Chỉ thấy nước mênh mông
Chỉ thấy đám tù nhân Ngóp ngoi cùng nước lũ Chỉ thấy trên Núi Sọ Từ phía Làng Nhà Chung Chiếc thập tự trăm năm... Nhìn trần gian bi lụy...
Từ buổi ra về
Từ buổi ra về xao xuyến mãi Một vầng trăng lạnh, một giòng sông Giòng sông một nhánh mà hai ngã Trăng lạnh tìm đâu để tạ lòng
Vườn em cây lá xanh chiêm mộng Cải trổ bông vàng, cuối chạp đông Tháng chạp lội sông còn lạnh rét Mà trong hồn ấm cả mùa xuân
Anh bạn, chờ tôi thêm lát nữa Để tôi còn đốt sợi chiêm bao Tôi có một người em gái nhỏ Đôi mắt nàng sáng cả hồ sao
Đừng nhắc đêm nay nằm nghĩa địa Tôi còn vài phút để tôi mơ Một giàn hoa giấy bên bờ dậu Và người yêu, xinh đẹp lạ thường
Như vậy, tôi chỉ còn năm phút Trời chưa vào tối, chỉ hoàng hôn Hãy để tôi nhìn lên đôi mắt Trước khi chia chát với âm hồn
Tôi đang níu lại, đang ghì lại Mà hai chân vẫn chạy vẫn đi Bỏ người con gái làng Tân Ngãi Bỏ cánh hoa quê tuổi dậy thì
Tôi bỏ dấu chân về với cát Bỏ mênh mông về cõi mênh mông Bỏ những đau thương và nước mắt Nhưng làm sao bỏ được dòng sông
Trời ơi thèm lắm, lên đồi cũ Xem thử bên sông, khói lũng chiều Xem thử nhà ai bông cải chạp Có vàng như màu áo người yêu
Bây giờ tôi ở xa ngàn dậm Xứ của muôn hoa đẹp tuyệt vời Nhưng có hoa nào là vĩnh cửu Có hoa nào yêu dấu đời tôi ?

Quán Sớm

Quán sớm cô hàng nhăn nếp lụa Tóc còn vương vít lòng chiếu chăn Nước sôi reo ấm gian nhà chật Bếp lửa hồng. Gió tạt. Mùa đông
Gọi cốc cà phê un khói gió Mấy thằng râu tóc chụm thanh xuân Vách trống, sát vào nhau đỡ lạnh Trời ngoài kia sương phủ mênh mông
Năm giờ. Thành phố còn im lặng Những chuyến xe đầu run rẩy qua Con đường sương khói hai hàng nến Những nhánh cây đen đụng mái nhà
Năm giờ. Hết phép chờ xe hốt Từ biệt cô từ biệt bạn bè Từ biệt một ngày trai phóng đãng Mai về trên ấy thiếu cà phê
Khu Sáu Quy Nhơn, 1969
---
* Gọi cốc cà phê un khói gió / Mấy thằng râu tóc chụm thanh xuân/ Vách trống, sát vào nhau đỡ lạnh/ Trời ngoài kia sương phủ mênh mông : Bốn câu nghe tự nhiên mà hay quá, nhất là “Mấy thằng râu tóc chụm thanh xuân”

No comments:

Post a Comment