Sunday, March 22, 2020

Vĩnh biệt Thiếu tướng Lê Minh Đảo- Anh hùng Xuân Lộc

Mấy đoạn dịch trong bài viết “Fighting Is an Art” về SĐBB 18 và thiếu tướng Lê Minh Đảo của cựu quân nhân thiết giáp Hoa kỳ, người viết sử quân đôi, tác giả quyển sách “Black April”, George J. Veith.

Từ đầu đến giữa tháng 4 năm 1975, Sư đoàn 18 Nam Việt Nam, bảo vệ ngã ba đường chiến lược của Xuân Lộc, Đông bắc Sài Gòn, SĐoàn đã ngăn chặn được một cuộc tấn công quy mô lớn của toàn bộ quân đoàn Bắc Việt tham gia một cuộc tấn công bất ngờ để đánh bại Sài Gòn và nhanh chóng kết thúc chiến tranh. SĐ 18 đã chiến đấu vô cùng dữ dội , những quân nhân VNCH đã ngăn chặn được cuộc tấn công của cộng sản, trước khi được lệnh rút lui về giúp bảo vệ Sài Gòn. (Có thuyết cho rằng) các lực lượng cộng sản đã phạm tội quá tự tin, nhưng khả năng giữ nước rất tuyệt vời của Sư đoàn 18 phần lớn là kết quả của các kỹ năng chiến đấu, mưu định kế hoạch trước và sự lãnh đạo tài ba của chỉ huy của họ, Thiếu tướng Lê Minh Đảo, người đã chứng minh rằng ngay cả trong giờ đen tối nhất của miền Nam; những người lính– thường bị (báo Mỹ) chỉ trích bất công, phiến diện của Quân đội Việt Nam Cộng hòa sẽ chiến đấu khi được chỉ huy bởi các sĩ quan có khả năng.
Trái pháo đầu tiên rót trúng ngay nhà của tướng Đảo . Đó là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, thực sự không có gì nổi bật, dù có màu hồng. Nó ở bên kia đường từ nơi cư trú của tỉnh trưởng, gần nhà thờ Công giáo ở giữa thị trấn Xuân Lộc, thủ phủ của tỉnh Long Khánh. Vị tướng sống, cũng như nhiều người lính miền Nam của ông, trong thị trấn nông thôn yên tĩnh, hơi xập xệ. Viên đạn rơi xuyên qua mái nhà và phát nổ trong phòng ngủ, một minh chứng cho sự chính xác đáng kinh ngạc của các pháo binh Bắc Việt. Ngay sau đó là một cuộc bắn phá 2000 trái kéo dài đúng một giờ. May thay, ông tướng không có nhà.
---
Tuy nhiên, giới lãnh đạo cộng sản ở miền Bắc Việt Nam đã quyết tâm "bóp cổ những con rối trong hang ổ của chúng" trước khi miền Nam Việt Nam có thể phục hồi. Trước sự hỗn loạn gây ra sự sụp đổ của Đà Nẵng vào ngày 29 tháng 3 năm 1975, lãnh đạo Hà Nội thấy có cơ hội nhanh chóng kết thúc cuộc chiến bằng một cuộc tấn công nhanh chóng vào Sài Gòn qua Xuân Lộc. Họ tin rằng một trái đấm thép cực mạnh khác sẽ phá vỡ những dấu tích cuối cùng của cuộc kháng cự của QLVNCH, và khi thị trấn này mất , sẽ dọn đường cho một bước tiến cộng sản nhanh chóng đến chính cổng Sài Gòn, chấm dứt cuộc xung đột kéo dài hàng thập kỷ bằng một cuộc tấn công quy mô lớn.
Để đạt được mục tiêu đó, Bắc Việt đã ném toàn bộ Quân đoàn 4 của họ, gồm ba sư đoàn, chống lại SĐBB 18 tại Xuân Lộc.
Sư đoàn 18, tuy nhiên, đã không sụp đổ, và giấc mơ cộng sản— về một chiến thắng dễ dàng đã héo tàn trong lửa đỏ— của chỉ huy quân đội Bắc Viễt, một cựu chiến binh đầy sẹo chiến đấu, kẻ đã chiến đấu với tầng lớp tinh nhuệ của quân đội Pháp và Mỹ, đã gọi đấy là trận chiến khốc liệt nhất của ông trong 30 năm sự nghiệp quân sự. Thay vào đó, công trạng của Sư đoàn 18, vào thời điểm khi tinh thần của QLVNCH đang gần đáy, đã trả lời một cách thành công câu hỏi của nhiều người (* ) vào lúc đó: Quân đội VNCH liệu có sẽ chiến đấu?
Cuối cùng, Sư đoàn được lệnh rút lui khỏi thị trấn hoang tàn, nhưng cuộc đối kháng dũng cảm của họ đã nhanh chóng cho hy vọng rằng người miền Nam có thể ngăn chặn sự tấn công không ngừng của quân đội của Quân đội Nhân dân Việt Nam (PAVN), đủ lâu cho mùa mưa tới để ngăn chặn cuộc tấn công, hoặc cho các nỗ lực ngoại giao bí mật hầu đạt được một lệnh ngừng bắn.
Hơn nữa, tiếng tăm kém cỏi trong công chúng (**) của quân đội miền Nam Việt Nam, bị gây ra bởi sự sụp đổ trong Quân đoàn I và II, đã được chuộc lại một phần bởi vị thế anh hùng của SĐ BB 18.
...
Chỉ huy chiến dịch mùa Xuân này của quân Bắc Việt , tướng Văn Tiến Dũng, đã viết: "Trận chiến Xuân Lộc rất bạo liệt và tàn khốc ngay từ những ngày đầu tiên. Các sư đoàn của chúng tôi phải tổ chức nhiều cuộc tấn công vào thị trấn, tấn công và tấn công lien tục để tiêu diệt từng mục tiêu và phải đẩy lùi nhiều cuộc phản công của kẻ thù. "
...
Kế hoạch của COSVN ( Trung ương cục miền Nam của Vc) tấn công Sài Gòn từ phía đông bắc đã bị thất bại, nhưng (dĩ nhiên)cuối cùng, lực lượng của Quân đoàn III không thể chống lại toàn bộ Quân đội Bắc Việt. Dẫu vậy, bất chấp hình ảnh trong công chúng (Mỹ) về tham nhũng và bất tài (***), quân đội VNCH, như thể hiện trong trận chiến với Xuân Lộc, không phải là một đội quân của những kẻ vụng về và hèn nhát như thường được miêu tả ( trong công chúng Mỹ : note thêm trong ngoặc của người dịch) . Đó là một đội quân đã đứng lên và chiến đấu với lòng dũng cảm tuyệt vời— không chỉ trong một vài dịp nổi tiếng như cuộc bao vây Xuân Lộc, mà còn trong hàng trăm trận chiến nhỏ, nơi tên các trận mạc hầu hết người Mỹ chưa từng biết đến.
…khi những cai tù hỏi ông tại sao ông không bỏ cuộc như những người khác…tướng Đảo đã nói : tôi là tướng của binh sĩ mình, tôi không bao giờ bỏ họ. Nếu quý vị còn giam giữ bất cứ một quân nhân nào thuộc cấp của tôi trong SĐBB 18, tôi muốn là người sau cùng được trả về.
Chú thích của người dịch
* nhiều người ở đây ám chỉ bọn phản chiến, thiên tả Mỹ, hay đần độn đầy thiên kiến thời đó
** “công chúng” ở đây là công chúng ở Hoa kỳ
*** hình ảnh trong công chúng "bất tài, tham nhũng” : vẫn là trong công chúng Mỹ nói chung thiếu hiểu biết, ngu ngơ

---
English

From early to mid-April 1975, the South Vietnamese 18th Division, defending the strategic road junction of Xuan Loc, northeast of Saigon, held off massive attacks by an entire North Vietnamese Army corps engaged in a surprise assault to overrun Saigon and quickly end the war. Enduring extremely heavy fighting, they stopped the communist offensive before being ordered to a retreat and help defend Saigon. While communist forces were guilty of over-confidence, the 18th Division's superb performance was largely the result of the combat skills, prior planning, and inspirational leadership of their commander, Brigadier General Le Minh Dao, who demonstrated that even in South Vietnam's darkest hour; the much-maligned soldiers of the Army of the Republic of Vietnam would fight when led by able officers.
The first artillery shell landed directly on the General's home. It was a small two-story house, inconspicuous really, despite its pinkish hues. It sat across the road from the province chief's residence, near the Catholic church in the middle of the town of Xuan Loc, the capital of Long Khanh province. The General lived, as did many of his South Vietnamese soldiers, in the quiet, somewhat shabby rural town. The round crashed through the roof and exploded in the bedroom, a testimony to the incredible accuracy of the North Vietnamese artillerymen. It was immediately followed by a 2000 round bombardment that lasted for precisely one hour. Fortunately, the General was not home.
....
The communist leadership in North Vietnam was determined, however, to "strangle the puppets in their lair"before the South Vietnamese could recover. Given the chaos that caused the fall of Da Nang on 29 March 1975. Hanoi's leadership saw an opportunity to quickly conclude the war with a swift attack on Saigon through Xuan Loc. They were convinced that another hard blow would crumble the last vestiges of ARVN resistance, and the city's loss would clear the path for a rapid communist advance to the very gates of Saigon, ending the decades-old conflict in one massive assault. To achieve that goal, the North Vietnamese threw their entire 4th Corps, comprised of three divisions, against the 18th ARVN at Xuan Loc.
The 18th Division, however, did not crumble, and communist dreams of an easy victory withered in the fires of what the NVA commander, a battle-scarred veteran who had fought the cream of the French and American armies, called the fiercest battle of his 30-year military career. Instead, the 18th's performance, shouldered at a moment in time when ARVN morale was at rock bottom, resoundingly answered the question asked by so many at the time: Will the ARVN fight? While ultimately the Division was ordered to retreat from the ruined town, their valiant resistance briefly raised the hope that the South Vietnamese might hold off the relentless onslaught of the regulars of the People's Army of the Vietnam (PAVN), long enough either for the rainy season to bring the offensive to a halt, or for covert diplomatic efforts to achieve a ceasefire.
Moreover, the poor public reputation of the South Vietnamese military, fed by the collapse in I and II Corps, was partially redeemed by the heroic stand of the 18th.
The PAVN Campaign Commander, General Van Tien Dung, wrote, "The battle of Xuan Loc was fierce and cruel from the very first days. Our divisions had to organize many assaults into town, striking and striking again to destroy each target, and had to repel many enemy counterattacks."

...
...I was their General, he told his jailers, and if you are holding any of my men in prison, I wish to be the last man from the 18th ARVN released.
---

REF

No comments:

Post a Comment