Friday, February 8, 2013

Nhớ

Cuối năm nhớ Saigon, làm sao không nhớ những người muốn giải phóng lại Saigonsau 1975, để mang lại Tự do, thanh bình, hạnh phúc cho đất mẹ. Dù không thành công và phần lớn đã hi sinh, nhưng quyết tâm, dũng khí và tấm lòng của những đứa con đầy hào khí, kiêu hùng, có thể nói, vào bậc nhất trong lịch sử hiện đại của Tổ quốc, là điều không thể quên, không thể không ghi khắc. Chép lại một bài thơ của Thụy Khanh về một buổi tiễn đưa , những người con nước Việt thế kỷ 20; những người mà tấm lòng của họ khi sang sông còn trong sáng, hi sinh của họ còn gấp bội lòng của Kinh Kha ngày xưa



Tiễn Đưa

Cung kiếm một thời ngang dọc mãi
Quê người nuôi hận mất quê hương
Quán trọ nghe mưa sầu chất ngất
Hồn thiêng sông núi giục lên đường

Ta tiễn đưa người qua bến sông
Đìu hiu con nước vẫn xuôi giòng
Lưu lạc mới hay niềm hạnh ngộ
Người đi sương trắng cũng mênh mông

Bên rừng khách lặng nghe chim hót
Một lời chia biệt cũng xôn xao
Người đi ngựa trắng mờ sau núi
Chiến bào xanh mộng ước mai sau

Có một bình minh ở dưới kia
Thanh bình tô thắm nẻo sơn khê
Người có băng mình trong gió sớm
Hồ cừu y có đẫm sương khuya
Ta về cúi mặt nghe xa xót
Dặm đường đâu mái lá ngăn che.

Thụy Khanh

28 tháng Chạp Nhâm Thìn 2012

No comments:

Post a Comment