Tuesday, March 18, 2014

Cuộc Đời Người Lính QLVNCH- Nguyễn thị Thuý Quỳnh

Chia sẻ một bài viết của cô Nguyễn thị Thuý Quỳnh, hiện đang bị giam cùng với Bùi Minh Hằng, Nguyễn Văn Minh vì đi thăm g/đình 1 cựu tù nhân chính trị ở Đồng Tháp.



Cuộc Đời Người Lính QLVNCH sau 30/4/1975


                Sài Gòn 14/01/2014 

Dù cả một ngày dài mệt mỏi nhưng cũng phải cố gắng cho bằng dc gặp mặt 1 người... 1 người lính Quân Y đã từng tham chiến tại chiến trường An Lộc và ngày 30/4 đen tối đó ông cùng với TT Lê Minh Đảo bị bắt ngay tại Thành Đô Sài GÒn . 

" Tâm ơi , mất nước rồi " đó là câu nói mà ông không bao giờ quên của 1 vị TT tài cao trẻ tuổi thời bấy giờ. 




Ông tên Huỳnh Thanh Tâm - sinh năm 1953  
Cấp bật Hạ Sĩ Quan TĐ 143 Quân Y QLVNCH 
Số Quân 73/133466

Những cuộc chiến tranh đã qua đi , nhưng còn mãi những ký ức 1 thời, 1 thời là 1 người lính hào hùng ngoài biên ải, đối dầu với bao lửa đạn của cộng thù để gìn giữ từng mảnh đất quê hương, để giữ cho em thơ, con ngoan , vợ thảo , mẹ hiền được yên vui hòa bình nơi hậu phương. 

Nhưng.. Lệnh buôn súng đã giết chết biêt bao nhiêu trái tim trai trẻ rực lửa bằng những lời ngon ngọt dụ dỗ để rồi từ 1 chàng thanh niên đang sung mãn bỗng chốc teo tốp cồm cõi như 1 xác chết biết đi trong những " trại học tập cải tạo "  theo lời của những tên khát máu đồng loại bán đứng dân tộc loài quỷ đỏ man rợ  ( các anh hộc tấp tốt thì sẽ sớm dc thả về với gia dình là 1 cuộc đời mới ). Có bao nhiêu người phải vùi thay nơi những trại tù trả thù như vậy? Có bao nhiêu gia dình phải ly tán ? bao nhiêu thiếu phụ phải khóc thương chồng vì đi " Cải Tạo" biền biệt tâm hơi.. đến 1 , 2, 3 năm mới biết anh đã gửi nắm xương tàn nơi rừng núi hoang vu bởi những căn bệnh trong những trại Tù đó gây ra mà tác nhân là chính loài quỹ đỏ cs đã vấy lên 1 cơn dịch giết hại 1 cách công khai những người lính cang cường đó 1 cách không thương tiếc..

Nghĩ đến đó thôi các cô chú anh chị cũng mảy mây nghĩ về cảnh tượng đó hải hùng biết chừng nào .. Bây nhiêu đó không đủ để làm tinh thần các anh nhục chí .. nhưng cuộc đời lại khốn nạn hơn nữa khi HỌ những người lính ấy đã kiên cường để về lại với gia dình , rồi để phải 1 lần nữa chịu 1 nỗi đâu còn hơn cả sự tù đày .. là do chình thân nhân gây nên.

Con cái ông đáng lý ra phải tự hào là dòng dõi của 1 thế hệ hào hùng , phải biết quý trọng tấm lòng người cha tảo tần làm đủ nghề từ đạp xích lô hay làm thuê là mướn cũng ráng để nuôi dứa con nên người , thánh hình xinh đẹp để rồi khi tuổi già sức yêu... chỉ mong mỏi dc xum vầy với con cháu mà ngược lại...

Ông phải chịu cảnh hất hủi, bỏ mặt ko màng sống chết dù mua gió trái trời ... Sáng ông đi lượm ve chai để đổi lấy từng dồng lẻ kiếm miếng cơm từng ngày.. hoặc bữa nào không may mắn thì tối về trải tấm chiếu manh gối đầu trên chiếc bao tàn tạ , đấp vội lên người cái mền mỏng tanh, rồi nằm đó ngũ để cho qua cơn đói...


Tôi tình cờ biết dc và đến thăm ông ngoài vĩa hè trước bệnh viện AN Bình Quận 5 Sài Gòn, thấy cái cách ông nằm co rúm người mà ko dám nghĩ ông từng là 1 người lính QLVNCH đấy .. thật là 1 cuộc đời khốn nạn , Tại sao là khốn nạn ? bởi vì ko còn chữ nào cò thể nói lên cảm giác của ông khi nói về đứa con gái cưng của ông .. " Ông chỉ nói 1 câu : kệ cháu ơi , nằm bờ nằm bụi mà có chết thì mau hết khổ  thân, ko phiền đến ai.. "  


Ông chỉ mong dc 1 điều , xin dc vào 1 nhà dưỡng lão để dc yên thân những chỉ còn thiếu 1 tờ cam kết của đứa con gái ko chấp nhận viết nên ông đã lỡ 1 cơ hội dc yên cái tấm thân.. nói đến là ông nhếch môi cưới và quây mặt lắc đâu.. không còn gì để tả nổi cảnh tượng đó... Tôi rất đau xót , cô chú anh chị thì sao ??? 

Ở Hải Ngoại có những hội, đoàn v..vv... giúp đỡ các TPB tại quê nhà rất tốt, đó là 1 nghĩa cử đẹp đề tri ấn đến những người đã bỏ lại 1 phần thân thể mình gìn giữ quê hương. Nhưng còn những người cũng là những người lính VNCH, họ ko là TPB nhưng hoàn cảnh còn hơn cả TPB thì tại sao lại làm lơ.. 

Tôi từng hỏi để giúp 1 người ở thủ đức nhưng những hội, doàn đó đòi giấy chấn nhận TPB thì mới nhận, vậy là sao ??? dời đã ko công bằng rồi mà ngây cả huynh dệ chi binh cũng phải cần cái giấy chấn nhận Phế hay ko Phế.. 

Với những người lính như chú Tâm đây, ông ko mong điều gì to lớn , ông ko thích ganh tỵ sự nổi tiếng, ông ko thích đánh sau lưng chiến sĩ, vì cùng là 1 người lính  mà lính thì phải có kỷ cương, có tình huynh dệ chi binh.. ông chỉ mong có dc 1 chỗ để yên cái tấn thân già chưa dc 40 kg , tránh mưa gió và vui vẻ cho qua những ngày " thất thập cổ lai hy " có ai mà ko mong diều như vậy... 

Tôi ko giúp dc gì ngoài những gối xôi khi đói lòng... và khả năng chỉ có bấy nhiêu.. nếu các cô chú anh chị nào có lòng hảo tâm thì có thể đến trước cổng bệnh viện An Bình Q5 vào khoảng 8h hay 9h tối là sẽ thấy ông nằm đó với manh chiếu mỏng lót qua đêm dài. Nết mặt vẫn tươi nhưng đời thì héo úa tàn tạ thấy thương vô vàng .. 


14/01/2014
    NCC

No comments:

Post a Comment