Sáng dậy, ra vườn, thấy gió thu ào ào thổi. Mạnh, tới tấp. Ngày mai trời sang thu (chính thức).
Lá reo, hoa rơi, hơi thu quất vạt quanh người, trời trở lạnh nơi núi đồi phía Đông thành phố Những thiên thần.
Chợt nhớ thơ Đặng Trần Côn , và bản dịch xuất sắc của Bà Điểm, Hồng Hà nữ sĩ.
Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu
Chẳng hiểu sao tâm thường yêu mến hình ảnh các chàng chiến sĩ.
Vì vẻ hào hùng của người trai ra trận— vì núi sông, vì tiền đồ Tổ quốc, vì Tự do ? Chắc nhiều phần là vậy
Vì gương phấn đấu với gian khổ, hiểm nguy ? Chắc thế
Vì kính trọng ý thức Hi sinh trong tâm nguyện các người trai thời chinh chiến ? Chắc vậy.
Nước thanh bình ba trăm năm cũ Áo nhung trao quan vũ từ đây Sứ trời sớm giục đường mây Phép công là trọng niềm tây sá nào
Thanh bình tam bách niên thiên hạ Tùng thử nhung y thuộc vũ thần Sứ tinh thiên môn thôi hiểu phát Hành nhân trọng pháp khinh ly biệt
Thời nào cũng vậy, có những người biết xem việc công là trọng, biết có khi phải thực sự phải dấn mình vào gian khổ, nguy nan để giữ an ninh cho bờ cõi , núi sông, gia đình, Tổ quốc.
Nghĩ về những người lính cũ trước 1975.
Và những người lính trẻ của xứ sở thứ hai đã và đang chiến đấu tại A phú hãn, Iraq, Nam Hàn v.v.
No comments:
Post a Comment