Tuesday, January 6, 2015

Một bài thơ cũ

            Tiếng Việt

Bé gần 4 tuổi
nói : “Chiều nay em ra phố về ”
   ra phố
        rồi về
               đấy

Tôi vui như
tôi có thể giải vài bài toán
về các ngôi sao

Lưu lạc là mất nhiều thứ
trong đó có ngôn ngữ
con tôi đã làm tôi yên tâm

Tôi nghe trong hơi phát âm của con
có lịch sử sống
nước mắt, tiếng cười ( ngay của cha nó hôm nay)
dĩ nhiên, lời ru và tiếng võng đưa

Bài thơ nhỏ này có thể viết bằng tiếng Việt
văn hoa như sau 

Ngày nghe con cất tiếng lời
Ngàn năm lịch sử xa vời về quanh
Có nước mắt, có tre xanh
Lời ru ấm mái, vàng hanh nắng chiều

Dĩ nhiên bài thơ như thế rất chuẩn
nhịp nhàng
và theo một thể tôi rất yêu quý
và có thể hay nữa,
nhưng tôi biết
có những khi
không thể viết nhu thế
khi tâm cảnh
không còn dịu dàng
        như hơi thở lục bát trên kia
khi khổ đau
        đã là tên hàng xóm

Thường khi
tôi vẫn chọn thứ ngôn ngữ
chưa kịp trau chuốt
để nói về trăng sao, hoa trái, v.v. ,
và ngay cả tình yêu

Hôm nay tôi thấy
chọn lựa đó của mình
khi nghe con nói
là chụp trúng ngân nga
            nơi căn ngôn phát tiết
rất hợp với mình
và có khi cần thiết

Rồi tôi thấy tự mình ngân lên :

Âm ba từ cõi Ðộng Ðình
Lay ru tiếng đất đợi bình minh sang
Dấn thân từ chối quy hàng
Cưu trong sinh tử lời vàng tạc non.

CH

Jan 2007

No comments:

Post a Comment