Sunday, March 22, 2015

Như Lời Tiễn Đưa

           *


Máu ta lan chảy
Nhựa sống tuôn rỉ
              cạn kiệt
Gân mạch chấn bứt

Ta đổ rồi
các con, cháu chắt ơi !

Không còn ngày đón gió
chào chàng lang thang
kể chuyện phường phố, vỉa hè,
nắng mưa nhiệt đới,
đổi thay thành phố
khi hân hoan, khi quặn thắt

Không còn đôi mắt ngái ngủ Hà nội
lúc 5 giờ sáng
quang gánh ai dẻo dai nhẫn chịu
bàn chân kể cho đất
những đoạn đường
những vết nứt ở gót
Không còn những chiều
dòng người, xe cộ
chảy như những nhánh sông hối hả trong lòng phố
nhưng khi ách tắc—
inh ỏi nhiều lần hơn tiếng những bầy quạ
lưu trú
     kiếm mẩu bánh mì, hay những hạt xôi,
như thân tín của Bà Mẹ Trái đất
ta hút độc tố vào trong
thở ra dưỡng khí
                  cho người

Không còn
là bóng mát cho những đôi tình nhân,
nghe lời thỏ thẻ
thấy mắt môi chạm nhau
bung trời biếc
có khi,
        mở cửa thiên thu
không còn thấy
phố chìm vào đêm khuya khoắt
đèn vàng lung linh,
hoặc dưới mưa não nuột
nghe lòng hồ lên tiếng thở than,
bước ai khuya khoắt hẩm hiu
kéo lê những nỗi đời
bất hạnh, nổi chìm

Không còn tiếng những con se sẻ, sáo nâu, sáo đen
trên đầu trên mình ta
hót vang theo gió gọi mùa,
hoàng hạc bay qua,
sâm cầm trú ngụ

Vĩnh biệt các con, cháu chắt
Không còn thấy bọn mi
sáng sáng đi học, đi làm
chiều về tuôn chảy
như kiến thợ, như nhánh sông
thành phố ôm đưa trong tuế nguyệt
về những bờ bến xa xăm
hút đi trong tranh vẽ thời gian

     Ngày mai là những chân trời
     không thể biết

Vĩnh biệt thành phố thân yêu
Ta đã lớn lên trong đấy
sống trăm năm chia sẻ buồn vui
chiến tranh sầu hận
hay thanh bình an vui
hơi thở, ánh mắt, nụ cười, tiếng nấc
đứng như sứ giả thời gian
chép như sử gia
ghi tợ nhà văn
chết trong oan ức.

       Chân Huyền
         22/3/2015

No comments:

Post a Comment