Cám ơn nhà văn Trần Hoài Thư & Thư quán bản thảo
đã in lại
đã in lại
* *
Thanh Tâm Tuyền
THƠ TÌNH
(trích Văn số 210 phát hành ngày 15-91972
do Thư Quán Bản Thảo của nhà văn Trần Hoài
Thư in lại tại Hoa Kỳ)
Je voudrais que mon amour meure
et qu’il pleuve sur le cimetière
et les ruelles où je vais
pleurant celle qui crut m’aimer
Samuel Beckett
Gọi em dậy trời mờ trên đồi
Hớt hải mai xa ngựa nẹt đuôi
Lông bờm mướt da căng gõ móng mặt đất nhớ
Mai còn trăng, úa lững thững tuần trăng
Trở về Trở về trên dấu cỏ sương
Gọi em dậy hoang mang mưa nhỏ
Lặng thinh mai phố xám đường cổ thành
Hoa rêu bèo cầu đá tường long lở
Mai ngu ngơ trăng sọi quạnh đầm trời
Trở về Trở về theo luống heo may.
Gọi em dậy ngày quen lạ sảng
Rủ rượi mai hơi hướng đêm thu
Rừng mắc cở mắt nghiêng tóc lả tả
Mai tinh mơ chết lửng tay hờn
Trở về Trở về trả lốt tịch dương
Gọi em dậy gọi em dậy
Nhìn suốt chiêm bao cười cợt gió
Đỉnh núi ngất xanh khắc tình sầu
II. chiều lặng thinh ngoài
Chiều lặng thinh ngoài, chiều thân thiết
Chiều chưa bao giờ
Như một nụ hôn ủ
Trong thinh không điếng vía
Khờ khạo cây gió chao.
Tình một đóa thắm
Một mùa giông
Bỗng đêm hè khánh kiệt.
Náu mình bên ghềnh đá
Nghe thác đổ
Vi vu khúc đông tàn
Khiếp đảm đời kiếp kiếp
Đợi gió thổi tan chiều
Và nỗi thờ ơ bảng lảng
III. thổi biệt mù tới
Thổi biệt mù tới
Thổi ta đi
Chim kêu líu lo
Trong giông bão chan hòa
Chẳng nín.
Thổi lặng ngắt xứ xôn xao
Thổi lùa tan vỡ
Hạnh phúc cho những chùm lá reo
Cho đá thiếp
Miếng hôn đau bằn bặt.
Thổi mờ mặt mũi
Thổi chia lia hình dạng.
Đồi tở mở lênh đênh
Đêm cồn
Lũng dâng tàn lửa
Thổi vang huyên náo
Thổi trống dư thừa
Đốm sao nhòa biệt
Cõi trời góa
Trên giải sông trầm
Thổi em đến ta
Thổi ta mất tích.
IV.
Chúng ta đứng hong phơi. Mùa dìu dặt. Gió, đẩy xô sau lưng, lao đao dưới vực. Đứng mê man như cây ẩm, lá sũng trong tối.
Thành phố nào đã xa rời? Bật sáng đèn đóm trong khuôn các cửa nhà. Thành phố nào đó? Chập chờn đáy lũng. Lượn lờ triền đồi. Không dưng lời kể lể. Có nghe? Có nghe những nỗi niềm cao thấp, chênh vênh? Có nghe biền biệt trời gió lộng? Có nghe? Có nghe?
Chúng ta. Này vẫn chúng ta. Bao lâu? Còn chúng ta ư? Như thể mọi mảnh gió cuốn. Như thể tẩm liệm trong băng, trong cổ mộ. Chàng, tượng đá trồng sườn non. Giống như nàng cô phụ. Nàng cười nhộn theo mưa rũ tóc. C’est formidable, c’est ridicule. c’est merveilleux, c’est toi…
Mưa cũ kỹ. Chúng ta cũng cũ kỹ huyền hoặc. Thành phố lập lòe, rền chấn động những luồng sóng truyền nứt rạn ôm kín. Ruột đá nát. Chàng thấy biển nhấp nhô hèn mọn. Một mùa mưa phiêu bạt đêm thu muộn ru chàng. Chốn vườn cũ nàng về đã thành rừng mộng lẩn. Lối nào đâu? Lối nào đâu?
Mưa rong tìm lối. Trong giấc ngủ dầy của sự thể, mùa gió này đây động cành hoang dã. Mộng đâu? Mộng đâu? Mưa thầm gọi bồi hồi. Tiếng hắt hiu nhòa nhạt. Tiếng chìm. Gọi đứa trẻ lưu lạc giữa chiều nắng quái, đứa trẻ ôm gối bên hồ sương đục buổi mai, đứa trẻ lang thang theo con chó đói ghẻ lở vừa đi vừa liếm vết thương. Trong thành phố sụp đổ.
Gọi đứa trẻ hãi hùng tuôn chạy xa tiếng gọi.
Mưa còn đó không? Mưa dìu dặt. Biển nguôi ngoai ôm thành phố lặn mờ. Chàng đã hư hao và rộn rịp. Còn Nàng? Nàng cười như trận mưa không chịu ngớt. Nàng vui vầy như mưa và cỏ rối và đêm và trống trải. Phải chăng? Phải chăng?
Nàng bật khóc như mưa.
No comments:
Post a Comment